- Xưa kia, ở nước Đông Thổ Tả, đức vua là một người tính tình nhân hậu bác ái, yêu dân như yêu con, yêu con như yêu dân.
Vốn tính thích văn thơ hài hước kiểu bình dân học vụ, nên ngài rất hâm mộ thơ bình luận Tranh vui Hội quán Cười 24H. Bởi vậy, nghe nói ở Hội quán sắp ra mắt bộ tiểu thuyết "Gã khờ Hipteen và tóc vàng Sinja", ngài quyết tâm phải có bằng được.
Khốn nỗi, Đông Thổ Tả chỉ là mộtnước bé tí (chỉ là một xóm nhỏ của Trung Quốc bây giờ), muốn thấy trên bản đồ thế giới cần phải dùng kính hiển vi có độ phóng đại 40x trở lên mới được,bởi vậy hãng xuất bản không hợp tác phát hành tại đây (hoặc bộ sách đó đang nằm trong kho Hội quán).
Nhà vua buồn lắm, nhiều khi ngàingồi hàng giờ trên giường ngủ mà gào thét tên bộ sách, khiến các cận thần đang hộ giá ở ngoàisợ tái mào.
Thấy nhà vua đau khổ ngày đêmvì bộ sách, các quan trong triều từ tể tướng, đại thần, vương công, công công... đã mở một cuộc hội nghị lớn để bàn cách giúp vua.
Sau màn "hội" - ăn uống linh đình tại một khách sạn 5*, cả đoàn kéo lên vũ trường Very New để "nghị". Không ngờ, giữa chừng công an ập tới, cả đoàn bịgiải về đồn. Một phần sợ nhà vua biết sẽ phạt, một phần sợ mất mặt, các quan không dám để lộ danh tính của mình, cứ im lặng ngồi trong trại giam chờ đến sáng hôm sau thông báo kết quả thử nước tiểu.. Đêm ở trại giam thật im lặng và dài đáng sợ, các quan quen ăn sung mặc sướng, giờ phải ngủ vạ vật, không kìm được lòng quan tể tướng bật khóc tu tu.
Bỗng, từ phía cửa sổ, dưới ánh trăng lung linh huyền hoặc, một mái đầu bạc trắng hiện ra, ôn tồn nói với tể tướng:
- Làm sao lại khóc?
- Dạ dạ thưa cụ..
- Rạ cái rì mà rạ. Yên cho người ta ngụ!
Thì ra là một thiếu niên độ 18 đôi mươi "mái tóc bạch kim, tai ghim 6 lỗ", người chàng toát lên vẻ dân chơi "từ chiếc áo Tô-mỳ, đến đôi giầy Gu-cì" cho đến chiếc bờm màu nõn chuối.
Tể tướng nhìn chàng như nhìn thấy Hổ Canh Dần nên bàng hết cả cái hoàng, không thốt nên lời, bèn im thin thít như thịt nấu đông. Thấy vị tể tướng không dám ý kiến ý cò, mặt lại đần, TônNgộ Độc (tên chàng trai) nghĩ cũng tội tội, bèn cười khẩy rồi hỏi:
- Thế bố già làm sao mà khóc?
- Tôi tôi...
- Bố vừa "tan cơn" chứ gì, sợ maibị dương tính, về mẹ con "củ hành" cho đúng không?
- Ko, ko... (Tể tướng nhiều việc, quen nói tắt, khi muốn nói"Không" ông chỉ bảo "Ko")!
- Hà bá. Quên, à há! - Tôn gật gù -Thế thì bố làm sao?
- Là thế này... Sau một hồi nói chuyện, thấy Tôn là đứa bản lĩnh, sành sỏi việc đời lại bình tĩnh quyết đoán, tể tướng thầm mến bèn cho biết thân phận thực của mình. Cho Tôn biết nguyên cớ sựviệc và mong muốn có cuốn "Gã khờ Hipteen và tóc vàng Sinja" của đức vua.
Tôn nghe xong cười phá lên:
- Tưởng thế nào, hội con hay "đi ngoài ra nước" lắm (Tôn bị bệnh nói nhịu), bố cần thứ gì, ở bất cứnước nào, con cũng có thể mangvề cho bố.
Tể tướng mừng như vừa bán được vàng đúng vào hôm lên giá đỉnh 11/11/2009 vừa rồi:
- Thật chứ, con mà mang được về thì thích gì bố cũng chiều.
- Bố cứ yên tâm, con đã ra tay thì gạo xay ra bột, hột trồng thành cây!
Sau khi được thả về và đưa Tôn ra khỏi trại, tể tướng liền đến gặp và thỏa thuận cụ thể cuộc trao đổi này.
***
- Tôn hẹn trong 1 tháng sẽ mangbộ "Gã khờ Hipteen và tóc vàng Sinja" về, đổi lại tể tướng phải trả đủ 20 cây vàng "chín số 4".
Tiếp theo Tập 1, Tể tướng xót tiền nhưng nghĩ sau này thành công, đức vua ắt sẽ thưởng hậu hĩnh gấp bội phần nên gật đầu đồng ý, không quên dặn dò kĩ lưỡng là cấm hé răng cho bất kì ai thân phận của ngài. Tôn Ngộ Độc, sau khi nhận được hợp đồng béo bở liền tới ngay quán Một con vịt, tụ điểm "ăn chơi, bay nhảy, lắc... vòng" quen thuộc của cả bọn.
Hội của Tôn gồm 4 người, tất cả đều là dân chơi lừng lẫy: Đường 3 Tạm - một hacker khét tiếng, chuyên gia trèo tường lửa, mở khóa, phá Phéc-mơ-tuya bảo mật, gây thiệt hại cho các tập đoàn bán rong quần áo không biết bao nhiêu mà kể. Đường thích nhất uống cafe đen nhiều sữa, nhưng khổ nỗi khi gọi đen mà đòi nhiều sữa thì người ta bắt tính thêm tiền, thế là cậu đành thay tạm, lâu dần cũng ghiền, bạn bè quý mến gọi thànhĐường Pha Tạm.
Sa Tinh Tinh, dân chơi khét tiếng với nhiều biệt tài: nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt quấn áo, bế em, cho con bú... Thành tích đạt được như vậy là nhờ quá trình xuất khẩu lao động ở nước ngoài, anh cũng là người sẽ đảm đương nhiệm vụ lo visa cho cả hội (tính tình cần thận, không bao giờ lo mất visa như thủ môntuyển Việt Nam vừa rồi).
Trư 8 Giới, đúng như tên gọi - Trư cưa gái như thần, "tám" cả ngày không mệt, "chém gió" thôirồi, chỉ bằng một vài lời mật ngọt trong ngày kỉ niệm "Quốc tế cá sấu" anh đã khiến bao cô gái chết như điếu đổ, nhẩy bổ vào yêu, vậy nên còn có tên là Trư Sát Gái. Nhiều lúc bị các nàngvây quanh không thể thoát đi cùng anh em trong hội, chàng chỉ biết ngửa mặt lên trời than đôi câu thơ hài: Hỡi thế gian, tình ái là chi
Mà tại sao, gái không cho con đi!
Còn Tôn Ngộ Độc, tên thật là Tôn Ngộ Không - hồi bé hay chơi đồ hàng với mấy cô bé hàng xóm, một lần chơi trò nấu cơm bằng đất sét, Tôn ăn rồi bị ngộ độc phải đi cấp cứu, từ đó bạn bè gọi là Tôn Ngộ Độc. Như ta đã biết, Tôn là tay đua cừ khôi, nhiều lần giật giải nhất các cuộc thi "3 bánh toàn khu", "đạp vịt toàn công viên" như Thủ Lệ, Thống Nhất, Tuổi Trẻ... tiếng tăm lừng lẫy, vang dội khắp vùng.
Tôn mang kế hoạch của mình bàn với các chiến hữu và được tán thành nhiệt liệt, cả hội nhất trí sẽ lên đường sớm. Khổ nỗi là bây giờ gần tết nên vé tàu xe, máy bay rất khó đặt.
Cuối cùng, cả hội nhất trí sẽ đi bằng xe 3 bánh, Tôn đã có 2 cái ở nhà nên chỉ phải tới chợ Giời sắm thêm 2 cái nữa. Bữa hôm đấy, cả hội ăn uống no say và lâu lắm bà chủ quán Một con vịt mới lại được Tôn trả tiền đầy đủ,còn bo thêm 10 ngàn (toàn xu 2 trăm, mang theo tổ nặng phao câu).
Ngày xuất phát đã tới, tay xác nách mang, người thì bàn chải, người thì gối ôm, người lại vác cả gấu bông với cả mèo kitty, tất cả đều đã sẵn sàng trên 3 bánh của mình.
Ngày đầu tiên là một ngày thật đẹp giời, nắng rơi từng giọt trênlá cây lộp bộp, gió mơn man thổi nhẹ qua hàng lông nách mới nhúcủa Trư làm chàng thấy khoan khoái lắm. Sa và Đường cũng mải mê nhìn từng đàn bướm trắng thoắt đậuthoắt bay trên những luống cải xanh hơi nhàu nát do dạo này cómốt chụp ảnh hoa cải. Còn Tôn thì đắm mình trong mầu vàng óng ả của đồng lúa chín, chàng thầm nghĩ: đó chắc là loại lúa mì tốt nhất được lựa chọn để làm nên bia Halida mà ti vi quảng cáođây mà!
Bất chợt, Trư kêu ré lên:
- Chết tao rồi!
Làm cả hội giật mình hết cả nảy. Hóa ra, trong khi đang lim dim tận hưởng làn gió thổi qua nách,Trư không nhìn đường nên đã đâm vào một đống phân bò to tướng của một bác nông dân nào đó ủ ven đường.
Thế là cả hội phải dừng lại sớm hơn so với dự định.
***
- Cả bọn ghé vào một nhà ven đường để tắm giặt và phơi đống đồ của Trư. Ở đây đã là ngoại thị, dân cư đa phần mới"lên đời" nhờ bán đất, nhưng họchỉ sẵn lòng cho vào tá túc với 500K/ngày vì vừa qua tết nên học sinh các tỉnh đổ về thuê nhà nhiều, giá thuê phòng tăng!
Tối đó, cả hội ăn tối với gia đình (sau khi mất thêm 150K nữa), trong bữa ăn cô con gái họ cứ đắm đuối nhìn Trư không chớp mắt. Nàng tên Poi Hà, con gái độcnhất trong gia đình. Đã 25 tuổi rồi mà trông nàng như chỉ mới 52, da nàng láng mịn hơn cả loại giấy nhám đắt tiền nhất, đôi mắt sáng long lanh bập bùng như ngọn nến trong đêm, đôi môi nàng căng mọng như 2 quả nhót chín đang tràn căng nhựa sống... Khỏi phải tả thêm, chỉ chừng ấy thôi đã đủ làm giai làng điên đảo, chàng nào được một lần chiêm ngưỡng dung nhan nàng cũng phải thảng thốt: "Oh, My God", rồi lăn ra bất tỉnh, ai bản lĩnh lắm cũng chỉ trụ được 5 phút là cùng (hội của Tôn ở thành phố, ngắm đủ loại cá sấu rồi nên vẫn giữ được bình tĩnh).
Vậy mà lạ thay, Poi Hà chẳng thích một ai, nàng chê bọn chúng kém cỏi, yếu ớt, "bất lực". Chỉ đến tối nay, khi thấy vẻ phong độ hào hoa của lãng tử đa tình số một của Đông Thổ Tả nàng mới biết thế nào là rung động. Con tim nàng đập ầm ầm trong ngực, mạnh như Pittong của động cơ 4 thì - 150cc (phân khối), nó mách bảo: chàng chính là con mồi lớn của đời nàng.
Ăn uống xong xuôi, Poi Hà đùn đẩy việc rửa bát cho mẹ để đíchthân ở lại pha trà mời khách. Đếnlúc rót nước cho Trư, nàng e lệ đá lông nheo 3 phát "tạch, tạch, tạch!!!" khiến Trư dù bản lĩnh tình trường bao năm cũng không khỏi bàng hoàng chảo đảo, suýt đánh rơi cốc trà nóng xuống đũng quần.
Ngồi tiếp chuyện với 4 chàng, Poi Hà luôn nghĩ xem làm sao để có thể rủ anh Trư đi chơi cùng mình. Tôn, Đường và Sa biết ý, bèn vờ mệt xin về đi ngủ trước. Sau cùng nàng cũng tìm được một lý do chính đáng, nàng nói với Trư rằng phải qua làng bên đòi nợ hộ mẹ, trời thì lại tối, thângái một mình quả là khó khăn. Trư nghe vậy mủi lòng, bèn nhậnlời đi cùng Đường quê cứ tối om om, hi hữulắm mới có một ngọn đèn vàng vọt. Poi Hà cứ giả vờ sợ để nép sát vào Trư, thỉnh thoảng nàng còn ôm chầm lấy Trư hét toáng lên:
- Ối anh ơi!!! Con chuột kìa.
- Đấy không phải chuột đâu em.
- Chuột thật mà!
Thì ra một con chuột đã bé tí lại còn teo vừa chạy qua. Poi Hà quảlà một người có khiếu diễn viên, thường ngày nàng vẫn khoái khẩu thịt chuột, đến vụ gặt hay ra đồng gặp chuột là đập chan chát về nướng ăn, nghe nói có lần ngẫu hứng làm thơ bình luận về những con chuột cống xinh xinh nữa vậy mà nay nàng có thể tỏ vẻ sợ sệt cực độ như mộttiểu thư chính gốc, tác giả nghĩ đến cũng phải khâm phục bội phần.
Trư bị Poi Hà làm cho giật mình mấy lần, tức lắm, nhưng chàng vẫn cười nói trìu mến với Poi Hà,còn nhẹ nhành vòng tay vỗ nhẹ lên vai trấn tĩnh nàng, Poi Hà thấy vậy trong lòng sướng vui khôn tả. Vụ này MeiYing làm thơ gửi Tranh vui Hội quán 24H như thế này:
Hôm nay sung sướng Poi Hà
Lâng lâng chân đất đi ra đi vào...
Nhưng ở đời cái gì cũng có lý của nó, Trư là công tử đào hoa bậc nhất kinh thành. Từ lúc uốngtrà, Trư đã nhận ra Poi Hà thích mê mình rồi, gì chứ mấy cái này thì chàng đi xăng-đan trong bụng các cô gái. Đang bực tức vì ban chiều bị ông bà già Poi Hà chặt chém không thương tiếc, nay biết Poi Hà đã ngấm phải men tình, Trư quyết tâm phải lừa để lấy lại số tiền cho bằng được Mặt khác chàng cũng áy náy, cả hội phải dừng lại đây tất cả là dochàng, hành động như thế há chẳng phải "hợp lòng người" hay sao!?!
***
- Trước nói: 4 người đang đi thì phải dừng lại vì sự cố do Trư gây ra, sau đó chính Trư phải vận dụng tài tán gái để chuộc lỗi.
Thế là bằng những lời ngọt ngàonhư đường hóa học, rằng: hội anh là dân buôn đang cần vốn, xong vụ này anh sẽ về gặp ba mẹ em... Poi Hà đã mềm lòng, chàng bảo gì nàng cũng nghe, sốtiền hơn 1 triệu tiền nợ đòi về giờ vào túi Trư hết... Để Poi Hà yên tâm, Trư còn cho nàng số di động (của con ô-sin nhà thằng bạn), địa chỉ mail, blog và hẹn nàng tháng sau gặp lại, vui thú bên nhau mãi không rời.
Poi Hà quanh năm chỉ tiếp xúc với trai làng, ăn nói lắp bắp,"ngọng níu ngọng nô", câu cú lủng củng, giờ nghe Trư nói những lời có cánh, quả như thấyngay thiên đường trước mặt, chỉmong làm một thiên thần bé nhỏbên cạnh vị chúa của nàng. Sau khi về nhà, nàng còn đập con lợntiết kiệm của mình ki cóp bấy lâuđưa cho chàng nốt...
Mới tờ mờ sáng, cả hội đã lẳng lặng ra đi, nhỡ đâu hai ông bà già Poi Hà thức dậy biết chuyện lại chẳng đòi lại hết tiền ý à. Cong mông đạp 3 bánh liền 2 canh giờ, cả hội đều thấm mệt và chắc chắn rằng giờ này dù có vác công nông đuổi thì hai người kia cũng chẳng kịp được, bèn ghé vào một quán phở nghỉ ngơi. Quán phở nhìn khá bắt mắt, biểnhiệu rõ ràng: "Phở Sướng Thiên Đường, tỉnh Đang Kẹt Vay Song Trả". Sau khi khóa càng khóa cổ mấy con xe của mình, cả hội nghênh ngang bước vào. Quán phở bên trong vắng tanh, trên mấy chiếc bàn đá lạnh lẽo còn vương vãi vài sợi phở loằng ngoằng, và dưới chân là giấy ăn dùng rồi quăng la liệt dấu hiệu duy nhất cho thấy đã có người vào ăn.
Cả hội còn đang ngơ ngác thì có mấy em xinh đẹp ăn mặc sếc-xi từ đâu ùa ra mời mọc:
- Ui mấy anh giai phong độ quá, các anh ăn gì để bọn em chiều nào?
Trong khi Tôn, Sa và Đường cứ ngẩn hết cả người vì mấy em thìTrư đã bình thản gọi món, anh taquá quen với các tình huống nàyrồi:
- Cho anh một bát tái, nhiều hànhthái, ít hành trần, thêm gân, không nước béo nhé!
Nghe Trư gọi, hội kia mới sực tỉnh, líu ríu gọi theo. 4 bát phở nghi ngút khói nhanh chóng được dọn ra. Các anh ngồi ăn màlại có các em ngồi cạnh tỉ tê quạt mát, thật sung sướng biết chừng nào... Nhưng sự đời chẳng ai ngờ, chưa ăn được mộtnửa, cả 4 đã thấy trời đất lung linh, mờ ảo, nhạt nhòa, rồi tối hẳn...
Tỉnh dậy trong một căn buồng tối tăm u ám, song sắt kiên cố bao quanh, Tôn phát hiện ra rất nhiều cặp mắt đang soi mói chàng.
Một người trong số đó cất lời:
- Lại thêm 4 thằng nữa phải đi gặp Diêm vương rồi. Hồn bay phách lạc, Tôn hoảng hốt lay tụi bạn dậy. Rồi sau khi trò chuyện với mấy người kia, cả hội mới biết đây là một quán phở thịt người, chuyên tẩm thuốc mê vào phở cho khách vãng lai để rồi biến họ thành nguồn hàng sống cho mình.
Số là quán phở đã mở được 2 năm, ban đầu làm ăn cũng khá khẩm, sau khi dịch cúm gà bùng phát, gà chết hàng loạt, sau đó lại dịch bò điên, chẳng ai dám ăn nữa. Khi dịch qua đi thì chẳng còn nguồn nguyên liệu, tên chủ quán tên là Khạc-Xong-Nhịn-Nhổ,ngày xưa từng là tay đâm thuê chém mướn đã nảy ra ý định dùng thịt người thay thịt bò và dối là thịt bò nhập từ Úc, vừa ngon vừa bổ...
Càng nghe, hội của Tôn càng thấy khiếp đảm, Đường Pha Tạmthậm chí còn "lênh láng" ra quần,Sa Tinh Tinh thì ôm mặt khóc nức nở, chỉ chờ có Bụt lên để cứu. Nhưng đây có phải chuyện cổ tích đâu mà Bụt hiện lên, chỉ có một con yêu nữ lúc nãy cầm roi xuất hiện, quất vào mông Sa mấy phát:
- Từ từ rồi đến lượt, tội gì mà khóc!
Mấy người trong buồng giam khẽ nói trong bất lực: "Chúng ta chẳng thể thoát được đâu, ai kêu khóc to, chúng sẽ giết trước đấy"!
***
- Tất nhiên không thể ngồi im chịu chết, nhưng tình thế lúc này thật là ngàn cân treo sợi bún, cả bọn nhìn nhau hoảng loạn!
Lúc này, Trư mới thể hiện bản lĩnh của mình, chàng khẽ đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc xoăn rồi hất sang 1 bên làm thành kiểu 4 - 6, mặt chàng ngẩng cao, đôi mắt "giết người" chớp nhẹ và nhẹ nở một nụ cười lãng tử: - Tiểu thư chẳng phải là người vừa bón phở cho ta chăng?
Ngay lập tức, "Hút hồn đại pháp"phát huy công lực, cô nàng mở to mắt trân trối nhìn Trư, mồm nàng há to, đớp đớp trong không khí mà chẳng thốt được nên lời.
Không để một phút cho quân địch hoàn hồn, Trư liên tiếp tung"36 kế tán gái" đọc trên 24H khiến yêu nữ hoàn toàn ngớ ngẩn và lẩn thẩn toàn tập, chỉ biết dựa vào song sắt nhìn Trư đọc tiếng Anh ra tiếng Ả-rập... cổ: "Oh man! I luv u mất rồi, my sweetie-babe!".
Chẳng bỏ lỡ cơ hội quý giá này, Đường lập tức mon men đến gần trong khi yêu nữ vẫn còn đang mê mệt. Vận dụng chiêu thức phá "fec-mơ-tuya bảo mật"đã từng khiến mình nổi danh trên các fo-rum của hacker toàn thế giới, Đường nhanh chóng tháo được cái dải rút treo chùm chìa khóa rồi lẳng lặng bò vào phía trong ngắm trần nhà, huýt sáo.
Trư thấy đồng bọn đã hành động xong, bèn lả lướt thêm với yêu nữ một câu:
- Ta khát quá, nàng có thể lấy cho ta một lon cocacola tăng lực vị chuối tiêu được không?
Yêu nữ e lệ: "Dạ, được anh" (nhưkiểu con bé đóng quảng cáo dầugội đầu có họ hàng với nó không bằng), rồi lảo đảo bước ra. Đợi cho yêu nữ đi khuất hẳn, Trư mới ra hiệu cho Đường mở khóa, cánh cửa được mở tung khiến mọi người phải cố gắng lắm mới kìm tiếng reo hò sung sướng. Không chậm trễ, Tôn ra hiệu bảo mọi người trật tự xếp hàng một, nắm tay nhau bước rangoài. Cũng may lúc này đã nửa đêm, chỉ có mỗi yêu nữ nọ canh gác, vì vậy cả bọn thoát ra ngoài khá suôn sẻ. Số người bị bắt trước đó cảm ơn hội của Tôn rối rít, sau đó, người thì xe ôm, người thì xích lô, người chạy bộ, sang hơn bắt taxi, mỗi người một hướng dông thẳng.
Lại nói về tên chủ quán, Khạc-Xong-Nhịn-Nhổ vốn là tay giang hồ lâu năm, luôn cảnh giác cao độ và có một giác quan thứ 6 nhạy bén tuyệt vời, tuy nhiên do hôm nay uống hơi nhiều sữa đậu nành nên hắn cũng ngà ngà say. Đang mơ màng trong giấc mộng được làm hoàng tử ếch, chợt có một lão già đầu tóc đen thùi lùi xuất hiện chỉ thẳng vào mặt hắn nói:
- Dậy đi con chó, bọn nó trốn hếtrồi!
Nhổ choàng tỉnh, vẫn còn tiếc vì chưa được gặp công chúa, nhưng nhớ lại lời lão già trong mơ (trông mặt quen lắm, giống người bố quá cố của hắn thì phải), hắn bèn thức dậy kiểm tra.Mới bước ra khỏi phòng ngủ vài bước, đã thấy con yêu nữ tay cầm chai coca, vừa hát vừa đi loanh quanh bên chậu rửa bát (hậu quả do Trư ra tay quá nặng), hắn biết ngay có chuyện xảy ra.
Khoác vội chiếc áo choàng gấu pool mầu hồng quen thuộc, hắn nhảy lên con Babetta 250 mm3 (mili phân khối), đạp phành phạcrồi phóng đi... Chẳng mấy chốc hắn đã thấy hội của Tôn đang cong đít đạp 3 bánh đằng xa. Nhưng ở đây phát sinh câu hỏi: Tại sao Nhổ lại có thế bắt kịp hội của Tôn một cách nhanh chóng vậy? Câu trả lời là sau khi thoát ra dễ dàng, cả bọn mới chợt nhớ đến đống hành lý, tiền bạc, gối ôm, gấu bông và cả chìa khóa mấy chiếc xe nữa nên đành quay lại lấy, vì vậy mới có sự chậm trễ này.
***
- Lại nói về cuộc đuổi bắt! Nghe tiếng động cơ ầm ầm phía sau, Tôn Ngộ Độc quay lại nhìn và hếthồn khi thấy có người đuổi theo.
Một gã to cao lực lưỡng, tay vít ga, tay cầm chiếc thước kẻ to tổ bố khua điên loạn, trên cổ hắn, áo choàng pool bay phấp phới trông chả khác một hung thần. Cả hội cố hết sức đạp mà không thể nào kéo dài được khoảng cách, bởi một lẽ gian đơn: xe thôsơ sao sánh được với động cơ 1/2 sức ngựa...
Thấy tên chủ quán sắp đuổi kịp, cả bọn vô cùng sợ hãi, bủn rủn chân tay. Những tưởng tương lai được làm bò Úc đang hiện dần trong bát phở, nhưng nhờ mưu trí Tôn mới nẩy ra một ý... Tôn mới bảo cả bọn dừng lại, đợitên chủ quán tới rồi hất hàm hỏi hắn:
- Ê, mày là ai mà đuổi bọn tao?
- Chúng mày chết đến nơi rồi, tao là chủ quán Phở Sướng đây!
- Sao bọn tao chưa gặp mày bao giờ, có đúng mày là chủ quán phở Sướng không đấy? Có cái gì đảm bảo mày là chủ quán Phở Sướng?
Thật chả ngờ, Tôn mưu mẹo lại gặp thằng cẩn thận quá đỗi, Nhổnghe nói vậy liền giở giấy phép đăng kí kinh doanh ra, có tên chủ sở hữu và dấu chứng nhận của phường đỏ chót đàng hoàng. "Cái thằng này hãm tài thật" - Tôn lại chửi thầm. Nao núng trong vài giây, Tôn lập tức nghĩ ra một chiêu nữa (dân chơi cơ mà, đâu dễ đầu hàng như thế):
- Nhưng mày chơi bẩn, nếu không nhờ con Ba-bét-ghẻ kia thì sao mày đuổi được tao? Có ngon tao với mày đua bằng xe 3bánh? Nếu mày thắng chúng taoxin theo mày về chịu chết, nếu không mày phải để chúng tao đi!
Chiêu này của Tôn quả vô cùng hiểm hóc, Khổng Minh sống lại cũng phải nhận làm sư phụ. Bị khích đúng chỗ ngứa, tên chủ quán dựng chân chống giữa con Babetta, khóa cổ khóa càng, rồi lớn tiếng:
- Làm sao tao phải xoắn, đua thì đua!
Tôn cười thầm trong bụng, ra hiệu Trư đưa xe cho hắn (con xenày mua chợ Giời, hàng Tầu lại sản xuất tại Cam-pu-chia).
Cả hai cùng lên xe, hai chiếc 3 bánh vút lên. Thế trận ban đầu có vẻ nghiêng về Nhổ bởi hắn đi xe máy từ nãy, chẳng mỏi mệt gì. Nhưng dần dần, với bản lĩnh của tay đua cừ khôi, Tôn núp gió, bó vỉa một cách điêu luyện giành thế cân bằng. Khi chỉ còn mấy trăm centimet nữa là tới đích, Nhổ tức tối dồn hết sức bình sinh đạp mạnh...
Do đi phải xe lởm, Nhổ đã to con lại đạp quá mạnh khiến xe bị mất lái, đâm vào cột điện. Tôn giành chiến thắng trong sự thánphục của bè bạn và hội cổ vũ củađội quân bán bánh mì đứng hai bên đường. Sau vụ đấy, Nhổ phải đền tiền cho Trư mua xe mới và để bọn Tôn đi, ít ra hắn cũng đã xử sự như một người đàn ông chân chính. Về sau, nghe giang hồ đồn đại, Nhổ về đóng cửa quán phở, mở hiệu bán xe 3 bánh và và cạch trò đua xe. Các yêu nữ trong quán được điều động ra đứng cạnh xe để câu khách, từ đó nghề người mẫu quảng cáo cũng ra đời...
Ngày gà, tháng bò, năm con Dần.
Hôm nay cả hội đặt chân đến một đất nước vô cùng xa lạ nằmlẻ loi giữa một vùng núi rừng cheo leo và heo hút. Lạ lùng thay, ở đây tuyệt nhiên không có bóng dáng đàn ông, chỉ có cácbà các cô lượn lờ như cá cờ hànggiờ trong những bộ quần áo"hững hờ" (nghe khiếp nhờ).
Từ lúc đặt chân đến cửa khẩu, cảhội đã trông thấy biển báo: "TâyLương Lesbian Country - Cấm: boys, man, gay lai vãng!".
***
- Một khó khăn mới đặt ra: chỉ cócách vượt qua Tây Lương mới đến đích được, vậy mà pháp luật nước này lại cấm đàn ông.
Đường đi lấy sách quả gian nan, thế mới biết kiếm tiền thật khó. Nghĩ vậy, tự nhiên Tôn thấy cay cay nơi sống mũi, thương cha mẹ vô bờ...
Vậy là chỉ còn cách giả gái để qua đi tiếp. Thật may Trư lúc nàocũng mang theo son phấn, kẻ mi,phụ tùng nội thất... (để làm quà dụ các em) thành ra việc giả gái cũng không đến nỗi nào.
Mọi chuyện có lẽ đã diễn ra suôn sẻ nếu không có sai lầm của Sa. Số là, khi đi "giải quyết", Sa lại"đi" ở tư thế đứng. Điều này tất nhiên không thể thoát khỏi cặp mắt soi mói của dân bản địa, ngay lập lức cả hội bị đưa tới hoàng cung chờ phán xét của nữvương. Nói đến nữ vương, nàng vốn là một tiêu thư khuê các, nhan sắc vẹn toàn, cầm - kì - thi - họa - audition đều giỏi cả. Thời đại học, nàng là hót-gơn có tiếng, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng nàng chỉ yêu duy nhất một anh học khóa trên.
"Vậy mà không ngờ, đến hót-gơn như em mà nó cũng đá, em căm thù tất cả bọn đàn ông trên đời..." - nàng tâm sự với tác giả như vậy.
Sau khi bị phụ tình, nàng thành lập bang bao gồm các cô gái có cùng hoàn cảnh. Thế rồi, qua nhiều lần offline với nhau, các nàng dần trở thành les lúc nào không hay. Bang ngày một phát triền nhưng lại bị xã hội ghẻ lạnhkì thị, vì vậy, nàng quyết định đưa cả bang lên một vùng núi hẻo lánh lập quốc gia riêng lấy tên là Tây Lương và trở thành nữ vương.
Lại nói về hội của Tôn, sau khi bị dẫn đến gặp nữ vương, cả bọn bị xử theo luật cũ: Đã vào Tây Lương, nhất quyết không thể là đàn ông" (nghĩa là sẽ bị "phẫu thuật" để trở thành "thái diến" - xin lỗi, thái giám).
Trăm ngàn lời xin xỏ và biện minh đều không ăn thua, ngay cả "Hút hồn đại pháp" và "36 kế tán gái" của Trư lão đệ cũng chỉ như gió thoảng, tuyệt nhiên không lay động được tảng đá lesbian này. Cả hội bị tống vào ngục chờ ngày hành quyết.
Nỗi thống khổ của Tôn-Trư-Sa-Đường bay lên tận trời xanh, đập vào bệ ngọc của Ngọc Hoàng nghe bình bịch. Ngọc Hoàng thấy thương tình bèn ra lệnh cho Táo Giấc mơ xuống trầntrợ giúp. Tối đó Táo nhập vào giấc mơ của nữ vương...
... zZz... trong giấc mơ... zZz...
Táo nói: - C0n gáj, k0n có thấy đ4u l0`ng khi bị xà hộj gHẻ lạNh, c0n Có thấy c0^ đƠn kHj Fải sốNg tr0ngtHứ tj`nh kảM bệNh hOạn và giả tẠo h4y ko?
(Táo hay chơi blog nên nhiễm cách viết teen nhưng có cải tiến theo kiểu củ chuối - bạn có thể bấm vào đây đọc thêm về lối viết này).
Nữ vương:
- "Thú vật" với Bụt là con có, nhưng bệnh con nặng quá rồi, Hoa Đà đã hội chẩn với Tuệ Tĩnh và Hải Thượng Lãn Ông cũng bó tay... Táo:
- K0n ơi ta là Táo, Bụt dạo này dza nhăn quá, đi spa an dưỡng rồi. Thế giờ ta chỉ cách cho k0n, để k0n cùng chị em trở lại như xưa, k0n có đồng ý không?
Nữ vương:
- Có chứ ạ, thế phải làm sao hỡi Táo bón, nói đi mừ! Nhưng nói tiếng Việt cho dễ hiểu.
Táo (tức lắm, chỉ muốn tát cho một phát nhưng sợ nữ vương tỉnh ngủ đành nhịn)!
***
Táo dặn nữ vương chuẩn bị: Bê thui 9 lửa, rau muống rửa 9 lần, tôm trần 9 phát, đũa bát 9 đôi, gà lôi tần 9 kiểu, đà điểu luộc 9 con.
Táo nói thêm:
- Sau đó đúng 10 giờ ngày mai, khi Tin vịt về Táo 2010 đăng trên 24H, con lập đàn cầu nguyện thành tâm, tất sẽ có phép lạ xảy ra.
Nữ vương cười khanh khách:
- OK men, nhưng toàn các món lạđời thế, con phải làm sao?
- Trong số tù nhân con bắt có một kì tài về nắn âu, ý lộn - nấu ăn, con giao cho hắn việc này đảm bảo sẽ "no" vấn đề... (nói vừa dứt câu, Táo tát một phát thật mạnh vào mặt nữ vương rồi lặn mất).
Nữ vương choàng tỉnh, má vẫn con ran rát. Nhớ lại giấc mơ kì lạ lúc nãy, nàng nửa mừng nửa lo, chẳng hiểu thần tiên giúp mình thật hay chỉ là một giấc chiêm bao. Thế rồi chợt thấy list các món ănđể ngay đầu giường cùng với note: "Táo biết con không nhớ hết các món nên ghi lại cho con, nhớ mua hàng trong siêu thị ấy, dạo này dịch bệnh gia súc gia cầm ghê lắm! Đừng tham hàng rẻ mà làm các thần linh lở mồm long móng nghe con", nàng đã tin là thực bèn... lăn ra ngủ tiếp!
Chuông báo thức reo vang, mới 9h, nữ vương dụi dụi đôi mi cong bước xuống giường. Lâu lắm nàng mới dậy sớm vậy, hôm nay là ngày quan trọng mà, phải dậy sớm để chuẩn bị mọi việc chứ. Sau khi tắm gội, soi gương, trang điểm, soi gương, ăn uống, soi gương, xỉa răng, soi... răng, nàng lên triều. Một mặt nàng sai các cận thần chuẩn bị mọi thứ, một mặt ra lệnh thả bọn Tôn ra.
Sau khi được thả và nghe chuyện của nữ vương, cả bọn vui mừng khôn xiết, bây giờ chỉ còn trông đợi vào tài năng của Sa Tinh Tinh nữa mà thôi.
Như đã nói về Sa, chàng từng đi xuất khẩu lao động ở nhiều nước, việc bếp núc trở thành sở trường từ lâu. Hơn nữa, trong cuộc hành trình, cả hội đã qua bao vùng đất mới, Sa học hỏi thêm được bao kinh nghiệm, lever cao thêm mấy bậc. Nhiệm vụ nữ vương giao, chàng hoàn thành xuất sắc, cả hội được tha bổng thoát khỏi hình phạt làm hoạn quan.
Sau khi tế lễ cầu khấn, một tia sét long trời đánh xuống, tất cả nữ quốc lăn ra bất tỉnh trong 15". Khi tỉnh lại, họ trở về là những cô gái ngày xưa. Nhưng do thiếu hơi giai đã lâu, họ nhìn hội của Tôn đắm đuối như cá chuối nhìn ếch con. Vậy là cả hội lại một phen nữa đạp xe 3 bánh đứt hơi... (nói thêm đoạn này, trong khi các chị em ngất, cả hội đã nhanh chóng tìm lại hành lý, xe cộ để chuồn luôn, vì sợ nếu phép mầu không linh nghiệm thì còn gì là đời trai nữa)! Nhằm gần ngày Tết Canh Dần, cuối cùng thì cả hội đã tới được nơi cần tới. Đứng giữa đường cảhội ôm nhau òa khóc, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc văng tóe loe trong không khí, rơi xuống đất, bổ sung thêm muối khoáng cho cây trồng...
Họ tới ngay một nhà sách để tìmmua bộ tiểu thuyết "Gã khờ Hipteen và tóc vàng Sinja", nhà sách báo: Hết! Tiếp tục một nhà nữa: Hết! Nhà nữa: Hết!... Chán nản và tuyệt vọng, bao nhiêu mồ hôi và công sức lẽ nào đổ hết xuống bể xuống sông.
Tôn tức tưởi bật khóc, nước mắtđàn ông rớt rơi lã chã lên con chiến mã mua ở chợ giời. Chợ giời, phải rồi, chợ giời!!! Tôn hét lên sung sướng, nước nào mà chẳng có một vài cái chợ giời.
Sau khi hỏi thăm người bản xứ, cuối cùng họ cũng tìm thấy một bộ tiểu thuyết "Gã khờ Hipteen và tóc vàng Sinja" ở khu chợ tồi tàn. Không thể tả hết niềm vui của các chàng trai, họ nhảy tưngtưng như một người rừng tay cầm dây thừng đi săn lợn rừng vậy.
Họ mua vé máy bay về nước, họ nhận đủ 20 vây vàng "chín số 4", rồi về nhà. Người đưa tiền cho bố mẹ, người đưa cho bà xã,người đút lợn, người sắm Tết rình rang. Riêng Tôn sắm quả latop để lướt web xem có nơi nào viết về chuyện của mình không.